Trong căn nhà ấy, vợ chồng ông Hoàng Văn Tình (69 tuổi) và bà Hoàng Thị Nguyệt (68 tuổi) đã sống nương tựa vào nhau suốt mấy chục năm qua. Tình yêu của họ giản dị, bền bỉ như chính vùng quê nghèo mà họ gắn bó cả đời.
Bốn năm trước, một cơn tai biến quật ngã bà Nguyệt, khiến bà liệt nửa người, mất hoàn toàn khả năng đi lại. Từ đó, ông Tình vừa là chồng, vừa là người chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ cho vợ. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt đầy lo lắng mỗi khi trái gió trở trời – tất cả đều thể hiện một tình yêu lớn lao mà không cần lời nói.
Khi bão số 5 được cảnh báo sẽ đổ bộ trực tiếp vào đất liền, cả làng xôn xao, hối hả chuẩn bị sơ tán. Nhưng với ông Tình – một mình, tuổi cao, lại phải chăm vợ liệt giường – việc di chuyển là điều gần như bất khả.
Ngay trong đêm, khi những cơn gió bắt đầu giật mạnh, cán bộ Công an xã Tiên Điền đã kịp thời có mặt. Không đợi ông Tình lên tiếng, họ nhanh chóng hỗ trợ, bế bà Nguyệt lên xe bán tải, cẩn thận từng động tác để không làm bà đau. Ông Tình lặng người nhìn cảnh ấy, rồi lặng lẽ lau vội giọt nước mắt xúc động. Không phải vì sợ hãi bão giông, mà vì ông thấy mình không đơn độc.
Chuyến xe xuyên đêm đưa vợ chồng ông đến nơi tránh trú an toàn. Trong ánh đèn pin loang loáng và tiếng gió rít ngoài trời, bàn tay ông vẫn nắm chặt tay bà – một lời hứa không rời xa, dù gian khó đến đâu.
Hành động kịp thời, đầy trách nhiệm của lực lượng công an không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là nghĩa tình. Đó là minh chứng cho một cam kết sâu sắc: không để ai bị bỏ lại phía sau trong thiên tai, bão lũ.
Và giữa bão giông cuộc đời, vẫn còn đó những con người lặng thầm gieo yêu thương – như vợ chồng ông Tình, và những người lính áo xanh giữ bình yên cho từng mái nhà quê.