Chị M. kể, từ đêm hôm trước, chị bắt xe ra Hà Tĩnh, mang theo bó hoa tươi và bộ quần áo mới cho chồng – món quà nhỏ nhưng chất chứa tất cả nỗi nhớ thương, sự chờ đợi suốt bao năm. Được Ban giám thị động viên, chị đứng lên phát biểu với đôi bàn tay run run cầm micro. Ngay từ những lời đầu tiên, giọng nói của chị nghẹn lại, đôi mắt rưng rưng như chực trào nước.
Chị nhiều lần đặt tay lên ngực, cố giữ nhịp thở đang gấp gáp vì xúc động quá lớn. Có lúc chị phải dừng hẳn, nghẹn lại với niềm vui vỡ òa. Trên khuôn mặt của người phụ nữ từng gồng gánh gia đình suốt những năm tháng chồng thụ án, bất chợt nở bừng nụ cười – nụ cười e thẹn nhưng chan chứa hạnh phúc. Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay…
“Quãng đường xa xôi, tôi không thể thường xuyên ra thăm, nay nhờ chính sách nhân đạo của Đảng, Nhà nước, tôi lại được nắm tay người chồng yêu thương của mình. Với gia đình chúng tôi, đó là niềm hạnh phúc lớn lao không gì sánh được” – chị M. xúc động chia sẻ.
Trong lời cảm ơn nghẹn ngào, chị M. gửi gắm sự tri ân sâu sắc đến cán bộ quản giáo Trại tạm giam Công an tỉnh, những người đã tận tình hỗ trợ, động viên chồng chị trong quá trình cải tạo, giúp anh tiến bộ và đủ điều kiện được đặc xá.
Khoảnh khắc nụ cười xen lẫn nước mắt của chị M. chính là minh chứng sống động cho giá trị nhân văn sâu sắc của chính sách đặc xá – cánh cửa mở ra cơ hội làm lại cuộc đời, đưa những người từng lầm lỡ trở về trong vòng tay yêu thương của gia đình và sự bao dung của cộng đồng.